Trần Huy Saoxin chào em. Cô bạn học ngày xưatươi tắn. Phổng phao. Hồng hào. Mát rượinhìn mặt thì quen nhưng lạ dáng ngườiem không gọi, chắc gì tôi nhận biếtcám ơn em. Giữa tình đời keo kiệtcòn nhận nhau là hào phóng lắm rồiđất quê mới, người trở mình đổi mớichuyện cũ xưa đôi lúc giả đò quên !cũng cảm ơn luôn, viên phấn bảng đenđã chẳng uổng công một thời đi họcbảng phấn dẫu phai, lớp sơn đã trócnhưng vẫn hằn sâu hai chữ tình ngườibất tiện gì không? Mời em ly nướcngồi với nhau nhắc nhớ chuyện ngày xưaxưa tình ý, giờ thì đâu có nữa !lớn hết rồi! Còn trẻ mọn gì đâu !bỏ quá cho tôi ngày xưa yêu dấuvụng dại vô cùng, lãng mạn thì thôi !giờ nghĩ lại thấy sao mà quá tộinhắc cho vui, em có nhớ, đừng cười ...mấy mươi năm đeo đuổi mãi trường đờichẳng có dịp nhắc gì trường học nữa !hàng phượng trầm luân bao mùa đỏ lửabàn ghế, sân chơi sầu cuộc đổi đời ...kỷ niệm xưa cứ nay chờ mai đợichỉ hoài công ! Chả thấy dáng ai vềbạn lớp cũ cứ theo từng lối rẽđể trường xưa rêu phủ lớp tang thương !uống nước đi em ! Chua, ngọt chanh đườngđừng để rớt giọt lệ đời vô đóbởi lệ đời có quá nhiều đau khổnếu hòa chung thì tội lắm, ngày xưa !mình giờ đây đâu còn thơ dại nữaly chanh đường ngày đó, giữ làm vuibiết đâu, em, trong một thoáng ngậm ngùicòn vị ngọt bờ môi đời con gái !cám ơn em. Cám ơn thời thơ dạiđã cho tôi trẻ lại chút tuổi đờilát nữa đây mỗi người đi mỗi lốilối tôi về lồng lộng gió-hương-xưa...Trần Huy Sao
Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014
Thơ - Một kiểu định vị ảnh trong văn bản
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét