Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Con đò đưa xác (thơ năm Ất Dậu 1945)












CON ĐÒ ĐƯA XÁC

Gió thổi thì thầm,
Mưa bay lấm tấm,
Ai chở con đò trên dòng sông vắng,
Ai khóc tỷ tê trên dòng trường giang.

Đò sang ngang, dưới ánh trăng vàng,
Gió thu hưu hắt, nước lên từng cơn.

Nặng nề một chiếc thuyền con,
Lên đênh chở mấy oán  hồn qua sông.
Trăng lên, mây tan, sao trăng đẹp thế này.
Mà trên sông vắng, con đò cay đắng, đưa xác người về đâu.

Ô hô, ô hô…,
Con ơi mười mấy tuổi đầu,
Vì chưng đói rét ngậm sầu thác oan.

Trong cơn heo may
Ai chua cay,
Ai thức đây,
Ai nức nở thế này.
Mà trên sông vắng, con đò cay đắng đưa xác người lầm than.

Ôi trăng, ôi mây, ôi nhận loại !
Sương chiều buông xuống,
Trên dòng sông vắng,
Con đò cay đắng đưa xác người về đâu.

Chôn đi đâu, chôn đi đâu, lũ oan hồn.
Trôi về đâu, con đò xác
Lấp vào đâu, nỗi niềm thương

Mang mang trong mây tan
Phiêu linh có một bóng ông già
Tay chèo tay lái
Lòng buồn tê tái
Đem chôn đàn con.

Chôn đi đâu, chôn đi đâu,
Đám thân tàn.
Trôi về đâu, con đò xác.
Lấp vào đâu, Nỗi niềm thương

---------------------------------------

Bài hát này tôi đã được ông anh dậy cho thuộc lòng từ năm 1946. Nội dung bài tả cảnh một ông già một mình trong đêm chở con đò qua sông, trong đò chỉ có xác mấy con trẻ bị chết đói. 

Vùng quê tôi nạn đó xẩy ra từ tháng 3 âm lịch (Ất Dậu - 1945) kéo dài qua mùa thu năm đó, lại xẩy sự cố vỡ đê sông Hồng nước ngập cả một vùng rộng (7/1945). Con đò chở xác qua sông là để tìm chỗ đất không ngập nước mà chôn người chết.

Tôi ghi lại theo ký ức của tôi, tuy có vài ba chữ khác với lời hát nhưng không ảnh hưởng đến nội dung của bài.

BM.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét